Mục lục [Ẩn]
Trong đời sống hiện đại, nhiều người có xu hướng tự an ủi bằng một câu rất quen thuộc: “Mình có gì đâu mà buồn, người khác còn khổ hơn.” Câu nói tưởng chừng tích cực này lại ẩn chứa một vấn đề lớn: chúng ta đang so sánh cảm xúc – một hành vi tưởng vô hại nhưng lại âm thầm bào mòn sức khỏe tinh thần. Bài viết này phân tích cơ chế tâm lý đằng sau thói quen ấy và lý giải vì sao việc phủ nhận cảm xúc, dù với thiện ý, có thể gây tổn thương lâu dài.
.png)
Khi so sánh cảm xúc trở thành thói quen vô thức
Trong nhiều nền văn hoá Á Đông, trong đó có Việt Nam, việc đặt trải nghiệm cá nhân trong tương quan với người khác được xem là hành vi “biết điều”, mang tính nhẫn nhịn và hướng thiện.
Tuy nhiên, trong tâm lý học, đây là một dạng của so sánh xã hội – social comparison – một khái niệm được đề cập từ những năm 1950, khi con người dùng hoàn cảnh của người khác để đo đúng – sai, mạnh – yếu hoặc đáng – không đáng đối với chính mình.
Khi một người gặp khó khăn, họ thường nghe hoặc tự nói với mình những câu như:
- “Người ta còn mất nhiều thứ hơn mình.”
- “Chuyện này nhỏ thôi, không đáng để buồn.”
- “Người khác còn phải chịu đau đớn gấp bội.”
Những câu nói này nhằm giảm nhẹ cảm xúc, nhưng lại vô tình dẫn tới phủ nhận cảm xúc (emotional invalidation). Theo phân tích của các chuyên gia tâm lý, việc so sánh cảm xúc khiến người trải nghiệm có xu hướng tự đánh giá thấp nỗi đau, từ đó ngại tìm kiếm hỗ trợ hoặc cho rằng cảm xúc của mình không đủ “chính đáng” để được lắng nghe.
Điểm nguy hiểm nằm ở chỗ: cảm xúc không có thang đo tuyệt đối. Một biến cố nhỏ trong mắt người này có thể là cú hích tâm lý lớn đối với người khác. Khả năng chịu đựng, lịch sử chấn thương, trải nghiệm sống và hệ thống hỗ trợ khác nhau khiến mỗi người phản ứng khác nhau trước cùng một sự kiện. Do đó, việc dùng nỗi đau của người khác làm chuẩn để đánh giá bản thân là sai lệch về bản chất tâm lý.
Khi thói quen so sánh trở thành phản xạ tự động, người trải qua cảm xúc tiêu cực sẽ không dám đối diện hoặc không cho phép mình buồn. Cảm xúc bị đẩy xuống thay vì được thừa nhận. Điều này khiến họ mất đi cơ hội nhận diện nhu cầu của bản thân – một mắt xích quan trọng trong quá trình hồi phục tinh thần.
Tác động âm thầm của so sánh cảm xúc lên sức khỏe tâm thần
Cảm xúc bị phủ nhận và dồn nén
Trong tâm lý học lâm sàng, việc làm giảm giá trị cảm xúc của bản thân (self-invalidation) là một trong những yếu tố gia tăng nguy cơ phát triển stress mãn tính và rối loạn cảm xúc. Khi liên tục tự nhủ “mình không được phép buồn”, người đó sẽ hình thành cơ chế né tránh cảm xúc – emotional avoidance.
Một phân tích tổng quan về so sánh xã hội cho thấy mức độ so sánh cao có liên quan đến giảm tự trọng và tăng nguy cơ lo âu, trầm cảm. Tương tự, một nghiên cứu trên nhóm thanh thiếu niên cho thấy hành vi so sánh xã hội thường xuyên có tương quan rõ rệt với các triệu chứng trầm cảm và lo âu.
Những dữ liệu này củng cố lập luận rằng việc tự phủ nhận cảm xúc không chỉ mang tính tâm lý nhất thời mà còn có nguy cơ tạo ra hệ quả lâu dài.
Giảm khả năng tìm kiếm hỗ trợ
Một hệ quả khác của so sánh cảm xúc là người trải nghiệm tin rằng vấn đề của họ “không nghiêm trọng”, do đó họ không chủ động chia sẻ với người thân hoặc chuyên gia. Trong thực hành tâm lý trị liệu, đây là nhóm thường trì hoãn can thiệp cho đến khi tình trạng chuyển nặng.
Bởi vì:
- Họ nghĩ mình “quá yếu đuối” khi buồn trước chuyện nhỏ.
- Họ cho rằng người khác “xứng đáng” được giúp đỡ hơn mình,
- Họ lo sợ bị đánh giá.
Việc đặt cảm xúc vào một bảng so sánh không làm cho nỗi đau biến mất, mà chỉ khiến nó trở nên cô lập hơn.

Sự so sánh cảm xúc khiến bạn không dám chia sẻ cảm xúc.
Suy giảm lòng trắc ẩn với chính mình
Lòng trắc ẩn với bản thân (self-compassion) là yếu tố bảo vệ quan trọng trong sức khỏe tinh thần. Khi cảm xúc của mình bị đánh giá là “không đủ lớn”, con người dễ trở nên khắc nghiệt với bản thân, coi mọi biểu hiện đau buồn là sự yếu đuối. Điều này làm giảm khả năng tự phục hồi sau stress.
Nghiên cứu trên hành vi so sánh trong môi trường mạng xã hội – nơi việc so sánh diễn ra liên tục – cũng chỉ ra mối liên quan giữa “so sánh hướng lên” (upward comparison) và sự suy giảm hài lòng cuộc sống, tăng lo âu.
Nhìn tổng thể, so sánh cảm xúc không chỉ làm tổn thương khoảnh khắc hiện tại mà còn bào mòn khả năng đối diện cảm xúc của con người về lâu dài.
Phá bỏ vòng lặp: Học lại cách lắng nghe chính mình
Thừa nhận cảm xúc – bước đầu tiên của chữa lành
Việc thừa nhận cảm xúc không phải là chấp nhận sự yếu đuối. Đó là việc xác định: “Tôi đang buồn và cảm xúc này có lý do tồn tại.” Khi cảm xúc được gọi tên, não bộ chuyển từ trạng thái phản ứng sang trạng thái xử lý. Nhiều tài liệu tâm lý khẳng định việc đặt tên cảm xúc giúp giảm cường độ cảm xúc tiêu cực và tăng khả năng kiểm soát.
Tập trung vào trải nghiệm cá nhân, không phải thang đo của người khác
Cách lành mạnh để đối diện cảm xúc là đặt câu hỏi:
- “Điều này nói gì về nhu cầu của tôi?”
- “Điều gì khiến tôi phản ứng mạnh ở tình huống này?”
- “Tôi cần thay đổi điều gì để cảm thấy an toàn hơn?”
Những câu hỏi này giúp hướng sự chú ý trở lại nội tâm thay vì so sánh với ai khác.
Chuyển từ so sánh sang học hỏi và đồng cảm
Thay vì nói “Người ta khổ hơn mình” hay “Mình thua người khác rồi”, có thể bạn nghĩ:
- “Người kia đã trải qua chuyện lớn hơn mình, mình có thể học được gì từ cách họ sống tiếp?”
- “Mình không cần đua với người khác — mình đang trên con đường riêng.”
Khi bạn thay đổi góc nhìn từ “so sánh” sang “học hỏi / đồng cảm”, bạn mở ra lòng trắc ẩn với người khác và với bản thân. Điều này hỗ trợ sự kết nối và xử lý cảm xúc thay vì cô lập.
Tìm kiếm sự hỗ trợ phù hợp
Nếu cảm xúc kéo dài, ảnh hưởng đến chất lượng sống, khả năng làm việc, giấc ngủ hoặc các mối quan hệ, việc tìm sự giúp đỡ từ chuyên gia là cần thiết. Quan trọng hơn, hỗ trợ tâm lý không phải là đặc quyền dành cho “những người tổn thương nặng nhất”, mà là công cụ dành cho bất kỳ ai cần hiểu chính mình rõ hơn.
.png)
Hãy tìm đến sự hỗ trợ phù hợp khi cần.
Xây dựng môi trường không phủ nhận cảm xúc
Không chỉ trong gia đình mà cả trong môi trường làm việc, trường học, cộng đồng – việc lắng nghe cảm xúc mà không phán xét là điều cần thiết. Một câu đơn giản như:
“Điều đó chắc hẳn khiến bạn rất mệt.” có sức mạnh lớn hơn nhiều so với câu: “Chuyện đó có gì đâu mà buồn.”
Khi con người được thừa nhận cảm xúc, họ sẽ dễ mở lòng, dễ hồi phục và dễ thay đổi.
Sự so sánh cảm xúc, dù xuất phát từ thiện ý, vẫn có thể làm tổn thương chính chúng ta. Bởi cảm xúc không có thang đo, và nỗi đau không thể xếp hạng. Điều quan trọng không phải là “ai buồn hơn”, mà là mỗi người có đủ không gian an toàn để nhìn lại bản thân, nhận diện cảm xúc và tìm con đường chữa lành của riêng mình. Khi ngừng so sánh, chúng ta bắt đầu thấu hiểu – và đó là điểm khởi đầu của sức khỏe tinh thần bền vững.
Đăng nhập để tham gia bình luận
Hoặc
Bình luận không đăng nhập